Công Tôn Thừa An tặng cho kẻ chủ mưu, kẻ đầu sỏ gây tội một món trận bảo. Hạng Trần nhận lấy, mặt đầy cảm động nói: “Chủ soái cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu về Phong Vân Thiếu Soái và Yến Phong Đại tướng quân.” “Ừm, cẩn thận, chí tôn niệm của chúng ta sẽ luôn chú ý, có vấn đề sẽ lập tức đến chi viện.” Công Tôn Thừa An vỗ vỗ bả vai Hạng Trần. Hạng Trần cũng không nói nhiều thêm nữa, quay người hóa thành một vệt thần quang xuyên không mà đi. Chẳng mấy chốc hắn đã ra khỏi lãnh hải Bắc Hải Yêu phủ, đến khu vực công hải đã hẹn. Ở khu vực công hải đó, hắn nhìn thấy Thiên Thứ, cũng nhìn thấy Công Tôn Phong Vân đang bị áp giải, còn có Yến Phong Đại tướng. Yến Phong Đại tướng nhìn Hạng Trần đang tới, mặt vẫn đầy cảm động: “Nhị Lang, xin lỗi, lần này còn làm liên lụy ngươi.” Hạng Trần vẫy tay nói: “Yến Phong đại ca, chúng ta là huynh đệ, ta lại là do ngươi đề bạt lên, có gì đâu mà.” Yến Phong Đại tướng gật đầu nói: “Ân tình này ta ghi nhớ cả đời!” Công Tôn Phong Vân cũng thần sắc phức tạp, trong lòng năm vị lẫn lộn, đương nhiên càng nhiều hơn chính là cảm thấy khuất nhục. Bị người ta tóm lấy, trao đổi tù binh, chuyện như vậy đủ để trở thành trò cười của người khác trong thời gian rất dài. Hạng Trần cũng đem Đô Thiên minh chủ thả ra, nhìn về phía Thiên Thứ lạnh lùng nói: “Chúng ta bắt đầu trao đổi đi.” Thiên Thứ gật đầu, hai người đồng thời buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4881793/chuong-4937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.