“Nhị Lang à, ăn cơm chưa? Trước đó đánh trận có bị thương không? Có thiếu tiền tiêu không, nếu thiếu thì nói một tiếng, đều là huynh đệ.” Công Tôn Phong Vân cười ha hả nói với Hạng Trần. Hạng Trần kinh ngạc nhìn đối phương, tên này uống thuốc hết hạn nên đầu óc có vấn đề rồi à? Hắn nhịn xuống sự không thích ứng trong lòng, mỉm cười nói: “Đa tạ Phong Vân huynh quan tâm, thiếu tiền chứ, sao lại không thiếu tiền, ngươi muốn cho ta mượn tiền à? Vậy thì tốt quá, ta đang muốn phát tiền tuất trận vong cho gia quyến các huynh đệ đã hy sinh, cũng không nhiều lắm, một trăm vạn ức Bản Nguyên Thần Ngọc là đủ rồi.” Khóe miệng Công Tôn Phong Vân co quắp, ngươi nói không nhiều lắm? Sao ngươi không đòi một trăm vạn ức Hồng Mông Tử Tinh luôn đi? Công Tôn Thừa An mỉm cười nói: “Nhị Lang à, bảo ngươi tới đây là muốn thương lượng chuyện đại sự cả đời của ngươi, chuyện đại sự cả đời của ngươi và Trường Anh. Bây giờ ngươi cũng đã trở thành Thiên Địa Chí Tôn, chuyện của ngươi và Trường Anh cũng nên có một kết quả rồi.” Hạng Nhị Cẩu nghe vậy liền kích động ôm quyền: “Nhạc phụ, con đã đợi ngài nói câu này từ lâu rồi!” “Vậy là ngươi đồng ý rồi?” “Đồng ý, tại sao lại không đồng ý chứ? Con thích Trường Anh đã lâu, có thể cưới nàng là chuyện con mơ ước bấy lâu nay.” “Ha ha, vậy tốt, mấy ngày nữa chúng ta sẽ chọn một ngày tốt lành để chiêu cáo thiên hạ! Sau đó sẽ tổ chức một hôn lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4881788/chuong-4932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.