“Mình nhất định phải nghiên cứu ra phương pháp hàng phục nghiệp hỏa!” Hạng Trần kiên định với suy nghĩ này trong lòng. Nghiệp hỏa phần thân, quá thống khổ rồi. Cho dù mình đã hạ độc để tê liệt nỗi đau này, vẫn cảm thấy khó có thể chịu đựng được. Thống khổ thì thôi đi, nó lại còn ăn mòn sinh cơ và thọ nguyên của mình nữa chứ. “Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, lão đầu tử cho dù chịu đựng nghiệp hỏa phản phệ ít hơn người bình thường, nhưng hắn đã giết nhiều người như vậy, nỗi đau nghiệp hỏa phải chịu cũng rất mạnh mẽ đi, lẽ nào tên đó cứ chịu đựng như vậy sao?” Hạng Trần lại nghĩ tới lão cha bản nguyên của mình, Mục Phong. “Hiện tại mà nói, có thể hàng phục nghiệp hỏa chỉ có công đức, mình đã tích lũy nhiều công đức như vậy ở Thái Cổ Vũ Trụ, không biết có thể đối phó với những nghiệp hỏa này không.” Nghĩ tới đây, Hạng Trần bắt đầu cảm nhận tín ngưỡng chi lực vô hình mà mình đã tích lũy. Sở dĩ gọi là tín ngưỡng chi lực, chẳng qua là một loại năng lượng thiện niệm tích lũy được từ những việc có ích cho thiên hạ chúng sinh mà mình đã làm. Hắn bắt đầu cảm nhận những phân thân thần tượng số lượng lớn của mình ở Thái Cổ Vũ Trụ. Hắn ở Thái Cổ Vũ Trụ cũng có rất nhiều thần tượng, rất nhiều Thiên Đế miếu. Thái Cổ Vũ Trụ, trong một Thiên Đế miếu ở Bắc Minh Hải Thần Vực. Người tới Thiên Đế miếu tế bái nhiều không đếm xuể, mỗi ngày đều cung phụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4881759/chuong-4903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.