“Đa tạ ba vị, nếu các vị không điều tra, chúng ta cũng không biết nội bộ của chúng ta lại ẩn giấu nhiều gian tế như vậy.” Hạng Trần ôm quyền nói với ba người. “Hừ, sau này chính ngươi cũng phải cẩn thận nhiều hơn một chút, kẻo trong quân đội toàn là sâu mọt.” Văn Nhân Võ hừ lạnh. Đồ Sơn Quan Nguyệt nói: “Kẻ địch quả thật là vô khổng bất nhập, sau này tướng quân Hạng cũng phải cẩn thận nhiều hơn và đề phòng mới đúng.” Hạng Trần gật đầu: “Chính ta sau này nhất định sẽ chú ý thêm, nhưng binh sĩ phổ thông có cần kiểm tra không?” Văn Nhân Võ không vui nói: “Chúng ta nào có nhiều thời gian và tinh lực đến thế để điều tra từng binh sĩ một, toàn quân có hơn vạn người, ngươi có thể điều tra hết sao?” Hạng Trần vẩy một cái kiếm mày: “Văn Nhân huynh, ta thề là ta đã đào mộ tổ nhà ngươi rồi sao, sao nói chuyện cứ mang theo mùi thuốc súng vậy? Nếu ngươi thấy ta không sảng khoái, chúng ta đánh một trận.” “Ngươi nói cái gì!” Văn Nhân Võ giận dữ, hai tròng mắt trợn trừng. “Ta nói ngươi ăn cứt rồi, nói chuyện cứ mang theo mùi thối.” Hạng Trần cười nhạo, Nhị Cẩu là người thế nào, có thể một mực chịu đựng sự ấm ức mà không phản kháng sao? “Hỗn trướng, ngươi muốn đánh thì được thôi, ai sợ ai!” Văn Nhân Võ tiến lên hai bước. “Vậy thì đừng chỉ nói mà không làm nữa, đến đây!” Hai người không khí căng thẳng, Đồ Sơn Quan Nguyệt vội vàng điều hòa: “Ai nha, tất cả mọi người là đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4869037/chuong-4792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.