Sau khi Hạng Trần đánh phá Thanh Vân thành, cũng không chém giết Vương Thanh Vân, nhìn Vương Thanh Vân đang bị trói, Hạng Trần mỉm cười nói: "Thanh Vân đạo hữu, là đi theo ta, hay là bị đào thải, chính ngươi lựa chọn." Vương Thanh Vân sắc mặt khó coi, đầy vẻ không phục: "Ngươi dùng vũ khí gì? Có phải Phó soái đại nhân đã ăn gian cho ngươi?" "Buồn cười, đối mặt với thất bại mà cũng khó khăn đến vậy sao?" Hạng Trần châm biếm: "Phó soái đại nhân nếu muốn ăn gian cho ta, vậy thì đã trực tiếp đề bạt ta làm Trung quân tướng rồi, ta còn phải tân tân khổ khổ so tài với các ngươi sao?" "Vũ khí ta dùng, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ do phàm nhân phát minh mà thôi." Vương Thanh Vân cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Ta thua rồi, ta thần phục." Nếu trực tiếp bị đào thải, chính mình sẽ mất đi tư cách thăng cấp thành Thiếu quân tướng. Hạng Trần mỉm cười nói: "Lựa chọn sáng suốt, hoan nghênh Vương đạo hữu gia nhập." Trần Bân đi tới nói nhỏ: "Chiến đấu trong thành đã giải quyết xong, giết hơn bốn vạn địch, bắt hơn năm vạn tù binh." Hạng Trần gật đầu: "Toàn quân cứ ở Thanh Vân thành trước nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ vận chuyển vật tư trong Thanh Vân thành về Huyền Vũ thành." Phá được một thành này, Hạng Trần không tiếp tục tiến công các thành trì khác, khoảng cách quá xa, đều là phàm nhân binh sĩ, cho dù được huấn luyện có kỷ luật, chạy hơn trăm dặm đánh một trận đã là cực hạn, tiếp tục đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4868999/chuong-4754.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.