Thấy phía sau chính là cấm bế thất, không còn đường lui, Châu Nhi sắp khóc òa lên. “Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Thiến Nhi cũng tái mét mặt mày, lúc này ngăn cản các nàng chỉ có hai tên hộ vệ. “Hắc hắc, mỹ nhân, phản kháng cái gì, bỏ vũ khí xuống ngoan ngoãn đầu hàng, đại đội trưởng của chúng ta sẽ không bạc đãi cô đâu, nếu cô không tin, huynh đệ bọn ta có thể giúp cô thoải mái thư thư phục phục trước.” Trong đó một tên thái sơ thổ phỉ đầu lĩnh liếm liếm máu tươi trên đao, cười tà nói. Hai tên hộ vệ kia lúc này cũng toàn thân run rẩy, nội tâm kinh sợ. “Hai ngươi, quỳ xuống cầu xin tha mạng, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống!” Tên thái sơ thổ phỉ đầu lĩnh nhìn chằm chằm hai người, quát lớn. Hai tên hộ vệ nghe vậy nhìn nhau, một người trong đó quay đầu liếc nhìn Trần Thiến Nhi, đau khổ nói: “Tiểu thư, ta không muốn chết.” Nói xong, người này vứt bỏ đao, phù phù một cái liền quỳ xuống. Tên còn lại thấy thế cũng vứt bỏ thần khí, lập tức quỳ dưới đất, không dám phản kháng. “Các ngươi còn là nam nhân không?!” Châu Nhi tức giận mắng. Trần Thiến Nhi mặt mày trắng bệch, nhưng không nói nhiều. “Chém!” Tên thái sơ thổ phỉ đầu lĩnh lại phất tay nói. Hai tên thổ phỉ xông tới, giơ tay chém xuống, hai tên đang quỳ kia trong kinh hãi cùng tức giận bị chặt đầu, chết không nhắm mắt. Vĩnh viễn đừng bao giờ bỏ vũ khí quỳ xuống cầu xin, giao hi vọng sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4868976/chuong-4731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.