Phong Vân Tiêu và Hỏa Ngọc Chu Nữ vừa mới đi vào, Hạng Trần tiểu lão Lục Bọ Cạp đã theo sát phía sau. Hạng Trần vừa vào được một lát, cánh cửa mộ thất liền ầm ầm đóng lại. Mộ đạo rất thẳng, dẫn ra phía trước, trên mặt đất cũng có rất nhiều cơ quan thần văn, nếu dẫm sai, rất có thể sẽ kích hoạt cơ quan thần thuật. Tiểu Bọ Cạp âm thầm đi theo phía sau, thấy hai người đi như thế nào, liền theo sát bước chân của hai người mà đi. “Chủ nhân, những năm qua ngài sống có tốt không?” Hỏa Ngọc Chu Nữ theo sau, dịu dàng hỏi. Phong Vân Tiêu nói: “Những năm qua ta một mực tại Phong Lăng Thánh Tông, nói ra cũng là cơ duyên trùng hợp, ta luân hồi chuyển thế trùng sinh ở trong gia tộc nơi Phong Lăng lão tặc tọa lạc, từng chút một triển lộ thiên phú của mình, cuối cùng trở thành Đại sư huynh của Phong Lăng Thánh Tông thế hệ này.” “Diễm Ngọc, những năm qua cũng vất vả cho ngươi rồi, một mực canh giữ ở nơi này.” Hỏa Ngọc Chu Nữ vội nói: “Đây là việc thuộc hạ nên làm, thuộc hạ canh giữ bao nhiêu năm cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể đợi được ngày chủ nhân ngài trở về.” “Chờ bản tọa công lực trọng hồi đỉnh phong, đến lúc đó ngươi liền có thể trùng kiến thiên nhật rồi, bản tọa sẽ không bạc đãi ngươi.” Phong Vân Tiêu đang nói, bước chân đột nhiên dừng lại, hắn quay người nhìn lại, hơi nhíu mày. Hắn có một loại cảm giác bị người giám thị. “Chủ nhân sao vậy?” Hỏa Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4868945/chuong-4699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.