Văn Nhân Phàm cả người đều sợ tới mức tè ra quần, sắc mặt tái mét, nhìn các đồng liêu đồng tộc chết chất thành đống, đầu người lăn lóc. Sở dĩ hắn không bị giết là bởi vì trên tội trạng không chỉ rõ tội giết người của hắn. Dương Khang trưởng lão thần sắc lạnh lùng nhìn mười một người còn lại, lạnh như băng nói: "Những người còn lại các ngươi hẳn là may mắn, trong thời đại dữ liệu Thần Võng trải rộng này không tra được chứng cứ các ngươi giết hại bình dân Thái Cổ của ta." "Thế nhưng những người các ngươi, đại tội không có, tiểu tội chất chồng, hiện tại cách chức vụ, tịch thu tất cả tài sản." Không lâu sau, Dương Khang trưởng lão dẫn người đi đến tập đoàn tiếp theo, giờ phút này, toàn bộ Thiên Nhãn Dương gia đều đang chấp hành nhiệm vụ như vậy. Văn Nhân Phàm rời khỏi Tập đoàn Thương Mậu xong, lập tức liền trốn như bay về hướng gia tộc mà chạy. Thế nhưng khi hắn chạy trốn tới gia tộc mới phát hiện, cả gia tộc đều bị bao phủ trong một áng lửa, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên vang khắp nơi. Văn Nhân Phàm lo lắng xông vào gia tộc, phát hiện khắp nơi đều đang giết người, binh sĩ mặc khải giáp, vung đao múa kiếm giết người bừa bãi trong gia tộc. Các tộc nhân, thân thích mà hắn quen thuộc đều bị chém giết trên mặt đất. Trên không hư không, vẫn còn cường giả cảnh giới Chủ Thần đang chiến đấu. "Cái này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… sao lại như vậy……" Văn Nhân Phàm tuyệt vọng quỳ trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4861210/chuong-4556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.