Hạng Trần nhìn viên Luân Hồi Nguyên Ngọc này, trong lòng lại cảm thấy có chút bất bình thường. Tặng cho mình một món quà quý giá như vậy, chẳng qua là để bù đ đắp sự không vui trước đó khi không lập tức đầu nhập vào mình và để lấy lòng mình? Nếu muốn đạt được hai điểm này, căn bản không cần tặng một món quà quý giá như vậy, loại vật phẩm như Luân Hồi Nguyên Ngọc, cả Thái Cổ cũng tìm không ra được bao nhiêu viên. “Vương điện chủ, món quà này có chút quý giá quá rồi.” Hạng Trần hơi trêu chọc hỏi. Vương Phú Quý cười hắc hắc nói: “Không quý giá, điều này còn phải xem là tặng cho ai, cũng chỉ có bảo vật như vậy mới xứng với thân phận của Tổng tư đại nhân ngài.” Hạng Trần cười ha ha một tiếng: “Nói về ăn nói thì vẫn là Vương điện chủ ngài biết nói chuyện a, được, vậy món quà lớn này ta xin nhận, Đa Bảo Điện dưới sự lãnh đạo của ngài ta thấy vẫn luôn rất tốt, sau này tiếp tục ở trên vị trí này mà cố gắng dốc sức đi.” “Vâng, đa tạ Tổng tư đại nhân, Tổng tư đại nhân anh minh thần võ, có rảnh rỗi thường xuyên đến Đa Bảo Điện của chúng ta, thuộc hạ nhất định sẽ quét dọn giường chiếu để chờ đợi.” Vương Phú Quý lại nịnh hót thêm vài câu rồi mới lui ra. Sau khi Vương Phú Quý rời đi, Hạng Trần lấy viên Luân Hồi Nguyên Ngọc này ra quan sát, bảo vật này, không chỉ có thể vào thời khắc mấu chốt nghịch thiên cải mệnh, nghịch chuyển luân hồi, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4861176/chuong-4522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.