Thái Cổ Vu Hoàng lắc đầu nói: "Không phải hắn, hắn không phải kỳ thủ, hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi." "Kỳ thủ thứ tư, là người đứng sau lưng hắn!" Vu Huyền Cơ trong lòng cả kinh, càng thêm nghi hoặc nhìn về phía Thái Cổ Vu Hoàng. Đó không phải là chính ngài sao, Diệp Tu Trần suy cho cùng vẫn là Dạ Minh Ti, là người của Vu Hoàng, Vu Hoàng chưởng khống sinh tử của bọn họ. Thái Cổ Vu Hoàng mỉm cười, nói: "Cảnh giới của ngươi và Các chủ vẫn kém một chút, tự mình suy nghĩ thêm đi. Thái Cổ, rốt cuộc là Thái Cổ của Viêm Vu tộc chúng ta, hay là Thái Cổ của Vu tộc khác?" Vu Huyền Cơ nghe vậy lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, đột nhiên, hắn nghĩ rõ ràng điều gì đó, nhìn về phía chiến trường kia, không khỏi một trận minh ngộ. Thì ra là thế, thì ra Bệ hạ trong lòng sớm đã có quyết định! Hạng Trần đã săn giết sáu tên Thiên đạo cường giả, cho đến khi hai bên riêng phần mình tổn thất ba tên Thiên đạo thì không xuất hiện ở nữa, sợ gây ra sự chú ý của các chiến trường khác. Phần còn lại, chính là để người của hai bên tự mình chém giết, tiêu hao, nội đấu. Khi chiến trường đánh đến hừng hực khí thế, hai người hầu như đều gửi tin nhắn cho cùng một người. "Đại ca, còn không đến chi viện thì đợi đến bao giờ!" "Đại ca, người của ngươi đâu? Lập tức mang người của ngươi vòng ra phía sau!" Hai người này, hầu như đều cùng một thời điểm truyền tin cho Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4861131/chuong-4477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.