"Đoàn Tử..." Hạng Trần ôm lấy thân thể băng lãnh của Đoàn Tử, nghẹn ngào không tiếng động, thân thể run rẩy, hắn giờ phút này tựa như một con sói cô độc bị thương. Mà thân thể của Đoàn Tử cũng dần dần hư hóa, hóa thành từng đạo từng đạo quang điểm hướng lên bầu trời mà bay tán loạn. Bởi vì Đoàn Tử vốn là Linh thể, bản thể chính là Kiến Mộc Thần Thụ. Hạng Trần đứng người lên, vươn tay ra bắt lấy, nhưng bắt được lại là một mảnh hư vô. "Đoàn Tử!" Tiếng gào thê lương của Hạng Trần vang vọng khắp Thiên Địa, chấn động đến mức núi tuyết ầm ầm. "Hồi Thiên!" Tuy nhiên, đúng lúc này, một tiếng nói uy nghiêm vang vọng. Một cỗ lực lượng kinh người bao phủ những quang điểm biến mất, ngưng tụ thành một ý thức hư vô, trong suốt, đang chìm vào yên lặng. Thân thể của Bát ca, giờ khắc này tựa như thần linh xuất hiện. "Bát ca, Sư phụ, mau cứu nàng!" Hạng Trần nhìn thấy Bát ca, hệt như nhìn thấy cứu tinh. "Nhảm nhí, nếu không ta tới làm gì!" "Tiểu tử, bóc tách Kiến Mộc Thần Thụ ra khỏi cơ thể ngươi!" Bát ca giờ phút này bá khí vô cùng nói. "Được!" Hạng Trần không hề do dự một chút nào, trực tiếp tế ra Kiến Mộc Thần Thụ trong cơ thể của mình. Trong nháy mắt, một gốc đại thụ cao triệu dặm, xuất hiện giữa tinh không, Thiên Địa. Bóng cây. Trực tiếp che khuất toàn bộ tinh thần của Phàm giới, thế giới hóa thành một vùng tăm tối. Vô số phàm nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chấn động nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4861083/chuong-4429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.