Cả người công chúa Ngọc San khẽ run lên, một cảm giác trước nay chưa từng có dâng trào trong lòng nàng, kèm theo vài phần ngượng ngùng, lại có vài phần bực tức. Nàng hoàn hồn, hung hăng liếc hắn một cái. Một bàn tay tát về phía Hạng Trần, nhưng tốc độ của Hạng Trần lúc này nhanh chóng biết bao, hắn né tránh lùi lại mấy bước trong nháy mắt, tránh được cái tát này. “Đăng đồ lãng tử!” Công chúa Ngọc San giận dữ trừng mắt nhìn đối phương, rồi lấy khăn tay ra liên tục lau miệng của mình, dường như muốn lau sạch hơi thở của Hạng Trần. Nụ hôn đầu tiên trong đời của nàng đã biến mất như vậy. Hạng Trần lạnh nhạt nói: “Là ngươi yêu cầu chủ động, bây giờ ngươi lại mắng ta đăng đồ lãng tử, hơn nữa chúng ta đã bái đường thành thân làm vợ chồng, ta đây là có giấy phép mà hành nghề, lái xe hợp pháp!” “Câm miệng!” Công chúa Ngọc San nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, lạnh như băng nói: “Cút ra đây, cùng ta đánh một trận.” Nói xong nàng quay người bước ra ngoài, trường thương trong tay xuất hiện, sát khí đằng đằng. Hạng Trần nhìn bóng lưng của nàng, thầm nói: “Đồ ngốc mới đánh với ngươi, tiểu gia không hầu hạ nữa.” Hạng Trần nói xong thân ảnh biến mất, trực tiếp xuyên qua không gian rời khỏi nơi đây. Bên ngoài, công chúa Ngọc San chờ giây lát, thần niệm quét ngang, phát hiện Hạng Trần đã biến mất, giận dữ mắng: “Hạng Trần, ngươi là tên hèn nhát, có bản lĩnh ngươi trốn cả đời đi!” Lý do Hạng Trần không muốn đánh với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854410/chuong-4112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.