“Tuyên Nhi tỷ biến mất rồi, không nhìn thấy nàng đâu, ngươi nói nàng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?” Đổng Tuyền Nhi vừa khóc vừa nói, là đang lo lắng cho Đế Tuyên Nhi. Hạng Trần bị nước mắt ào ạt của nàng làm ướt, vội vàng vỗ lưng nàng an ủi: “Yên tâm, Tuyên Nhi công chúa hẳn là sẽ không sao đâu, địa vị của nàng cao, người Bắc Minh hải sẽ không dễ dàng giết nàng đâu.” “Ưm ưm.” Đổng Tuyền Nhi gật đầu. “Chư vị, đã lâu không gặp, chúc mừng chư vị, các ngươi sắp được tự do rồi.” Lúc này, một thân ảnh đi tới dưới sự vây quanh của một đám binh sĩ Bắc Minh hải. Mọi người nhìn về phía người này, có đệ tử Thái Cổ kinh ngạc nói: “Trương Lâm, ngươi, ngươi sao lại cùng đi tới với người Bắc Minh hải?” Người này tên Trương Lâm, vốn cũng là một trong số các đệ tử Thái Cổ bị bắt lần này. Trương Lâm cười nhạt nói: “Bởi vì ta vốn cũng là người Bắc Minh hải a, chính là ta, đã báo cáo hành tung của các ngươi cho Bắc Minh hải, cho nên các ngươi mới bị bắt tới đây.” “Cái gì, là ngươi tên khốn kiếp này!” “Hỗn đản, ngươi tên nội gian này, ngươi chết không yên lành!” Một đám đệ tử Thái Cổ giận tím mặt, nhao nhao quát mắng. Trương Lâm hoàn toàn không thèm để ý, thản nhiên nói: “Tất cả mọi người đều là vì chủ của mình thôi, nhưng các ngươi cũng sắp được tự do rồi, ta đến để đưa tiễn các ngươi, sau này gặp lại, tất cả mọi người là kẻ địch không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854270/chuong-3972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.