Ôn Lâu Thanh vốn cũng không yếu như vậy, ít nhiều gì cũng có thể giao thủ vài chiêu với Hạng Trần, nhưng vài loại bản nguyên cổ trùng lợi hại trong cơ thể hắn đã bị Hạng Trần cướp đoạt, bây giờ Hạng Trần lại không sợ độc của hắn, tự nhiên đánh hắn nhẹ nhàng như đại bàng vồ gà con vậy. "Diệp Tu Trần!" Nguyên thần của Ôn Lâu Thanh giận dữ đến cực điểm, thần sắc điên cuồng, trong mắt đều là sát cơ tận cùng. Hạng Trần "Ầm" một tiếng, một cái tát đè lên nguyên thần của hắn, đè nguyên thần của hắn xuống đất, hung hăng ma sát, cười lạnh nói: "Kêu ông nội ngươi làm gì đó cháu trai?" "Ngươi đừng cuồng vọng, những ngày an nhàn của ngươi không còn bao lâu nữa, Vu Thần tộc của ta tất sẽ giết ngươi!" Nguyên thần của Ôn Lâu Thanh bị đè xuống đất vẫn mạnh miệng la lối. "Ta còn có cuộc sống tốt đẹp hay không ta không rõ ràng lắm, nhưng ta còn ở đây một ngày, ngươi nhất định sẽ không có ngày tốt lành. Sau này ta gặp ngươi một lần, tất đánh ngươi một lần. Có ta ở đây, ngươi sẽ không có ngày tốt lành để sống." Hạng Trần nghiền ép nguyên thần của hắn, sau đó một cước đá bay. Nguyên thần tựa như một khối cao su, "bẹp" một cái đâm vào tường, trực tiếp đâm thành một vũng trượt xuống đất, sau đó lại chậm rãi khôi phục. Ôn Lâu Thanh ánh mắt muốn nứt ra nhìn Hạng Trần, hận không thể nuốt sống Hạng Trần. Mà Hạng Trần thấy ánh mắt của hắn vẫn không phục, giơ tay lên, lại muốn tát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854199/chuong-3901.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.