“Công chúa điện hạ người đẹp lại khiêm tốn như vậy, thảo nào lại được mọi người hoan nghênh và tôn trọng đến thế.” Hạng Trần cũng thuận lời khen đối phương một câu. Đế Huyên Nhi cười nhạt một tiếng, ngàn kiều trăm mị: “Mọi người chẳng qua là vì bối cảnh của ta nên mới tôn kính ta như vậy thôi. Đúng rồi, Diệp công tử, ta có một vấn đề nhỏ.” “Công chúa ngài nói.” “Huyễn thuật mà ngươi đã sử dụng trước đây rất lợi hại, ngươi còn tinh thông huyễn thuật sao?” Hạng Trần trong lòng giật mình, hỏi điều này, chẳng lẽ là thực sự đã nhìn ra ta có vấn đề gì sao? Thần sắc hắn không đổi, cười nói: “Coi như thế đi, không sợ công chúa chê cười, trước kia khi địa vị thấp kém ta thường xuyên gặp phải một số nguy hiểm đến từ trong tộc, cho nên đành khổ tâm chuyên tâm nghiên cứu một vài thần thuật có thể giúp ta chạy thoát thân, tốn một chút tâm tư chuyên nghiên cứu huyễn thuật, chẳng qua là tiểu đạo bàng môn tả đạo mà thôi.” Thiên Hành bên cạnh nghe vậy trên mặt lộ ra một tia khinh thường và bất tiết. “Đạo không phân lớn nhỏ, người nào có thể đi đến cực hạn trong một đạo đều có thể xưng là đại năng.” “Công chúa nói rất đúng, thiên hạ các đạo này không có đạo mạnh nhất, mấu chốt vẫn là phải xem người sử dụng.” Hai người một đường vừa đi vừa trò chuyện, Thiên Hành bên cạnh phảng phất như trở thành bóng đèn điện vậy. Có lẽ là không cam tâm làm người đứng nghe, Thiên Hành đạm mạc nói: “Chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854115/chuong-3817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.