"Cẩu Tử, chúng ta làm sao bây giờ? Thật sự phải giao hết thân gia sao?" Hạ Hầu Vũ thấp giọng nói. Hạng Trần liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Trên người ngươi có bao nhiêu tiền?" "Trọn vẹn tám mươi vạn lượng bản nguyên thần ngọc." "Đồ nghèo mạt, lão tử trên người tổng cộng còn có hơn một ngàn vạn lượng bản nguyên thần ngọc!" Hạng Trần khinh bỉ. "Mẹ kiếp, hơn một ngàn vạn lượng, ngươi ngươi ngươi, tiền đâu ra nhiều vậy? Đào mộ tổ tông người ta hay là trộm kho báu nhà người ta rồi?" Hầu Tử chấn động, tất cả mọi người cũng mắt tỏa sáng nhìn về phía hắn. "Các ngươi giao số tiền nhỏ trên người mình đi, tiền của ta đã chuyển vào chỗ Đỉnh ca rồi, chỉ cần để lại một phần nộp lên là được, đừng có chơi trò nhỏ nhen, các ngươi không có cổ đỉnh, đoán chừng lát nữa lão già này còn phải dùng thần niệm dò xét chúng ta." Hạng Trần vội vàng đem Dưỡng Hồn giới trên ngón tay của mình thu vào huyết nhục, cất vào trong chiếc đỉnh cổ trong cơ thể, Dưỡng Hồn giới này chính là Thánh khí. Hạng Trần giữ lại năm mươi vạn lượng bản nguyên thần ngọc cùng các loại đan dược không có tác dụng lớn khác đều nộp lên. Còn về chiếc đỉnh cổ, Đỉnh ca ngưu bức như vậy, không nộp lên đối phương cũng rất khó phát hiện. Tất cả mọi người sau khi nộp lên đồ vật của mình, Hồng Vân hỏi: "Còn có ai chưa nộp lên không? Nhắc nhở một câu, lát nữa nếu ta phát hiện có người tư tàng tài nguyên thì trực tiếp chém giết!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854105/chuong-3807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.