"Ha ha, hầu tử, mau kể cho ta nghe câu chuyện siêu gia bối này đi." Hạng Trần khoái trá trên nỗi đau của người khác. Cuối cùng cũng tìm được một chút tâm lý cân bằng trên người Vương Khuyết. Ban đầu bị Đoàn Tử đột nhiên siêu gia bối, trong lòng Hạng Trần có hơi sụp đổ, thế nhưng là bây giờ nhìn lại, siêu gia bối của Vương Khuyết so với mình càng có ý tứ hơn. "Không có gì đáng nói, qua rồi thì qua rồi, chuyện đời trước đời này có gì đáng nói chứ, đã thu tiền của người ta, phải giảng thành tín!" Hạ Hầu Vũ vẫn rất có nguyên tắc, dù sao cũng đã thu tiền của Lão Vương. "Khuyết tâm nhãn cho ngươi bao nhiêu tiền?" Hạng Trần hỏi. Hạ Hầu Vũ nói: "Năm vạn lượng Bản nguyên thần ngọc." "Ta cho ngươi mười vạn lượng, nói cho lão tử!" Hạng Trần vung tay ném ra túi trữ vật chứa mười vạn lượng Bản nguyên thần ngọc, bá khí nện lên đầu hầu tử. "Được thôi!" Hạ Hầu Vũ nhận lấy, nhãn tình sáng lên, tên chó chết này lại phát tài lớn rồi. Vương Khuyết bất bình nói: "Thành tín đã nói đâu rồi?" Hạ Hầu Vũ nhếch miệng cười nói: "Thành tín trước đó là năm vạn lượng, bây giờ thành tín đáng giá mười lăm vạn lượng, ngươi có thể lấy ra mười lăm vạn lượng thành tín cho ta không?" Vương Khuyết lập tức xì hơi, đưa cho ngươi rồi ta tu hành dùng cái rắm. Mọi người đều rất có hứng thú với câu chuyện siêu gia bối này, nhao nhao vây xem, còn Lão Vương thì trốn vào trong góc tường. "Cố sự là như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4854102/chuong-3804.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.