Ngụy Đông nghe vậy toàn thân run lên, phảng phất là bị lời nói này của Hạng Trần dọa sợ tâm thần. "Đường, Đường Ngọc, Đường Ngọc huynh, ta, ta đều là nhất thời hồ đồ, ta không hề muốn phản bội Sương Nguyệt Thần Cung, đều là cô cô ta bức bách ta, đúng, đều là nàng, ngươi biết đấy, nàng là cô cô ta, nàng bảo ta làm gì ta cũng không dám ngỗ nghịch a, ta là không muốn phản bội Sương Nguyệt Thần Cung." Ngụy Đông trực tiếp sợ tới mức quỳ gối dưới chân Hạng Trần khóc lóc cầu xin tha thứ, biểu hiện tham sống sợ chết này của hắn, khiến những người đã từng có giao tình với hắn trong Sương Nguyệt Thần Cung đều cảm thấy mất mặt, xấu hổ. Hạng Trần cũng sửng sốt một chút, không ngờ tên này vậy mà như thế tham sống sợ chết. Xem ra là bị cái chết của Ngụy Vân trước đó chấn nhiếp dọa sợ. Hạng Trần một cước đá văng Ngụy Đông, thấy hắn nhát gan như thế, hắn ngược lại không còn hứng thú nữa, so ra mà nói hắn càng thích thu thập xương cứng, nhìn bọn họ vẻ mặt không sợ chết, từ từ bị tra tấn tới mức sụp đổ cầu xin tha thứ. "Vô vị, giết loại người như ngươi ngược lại làm bẩn tay của ta, vậy đi, từ nay về sau ngươi chính là một con chó canh cửa của ta." Hạng Trần ngay cả hứng thú tra tấn hắn cũng không còn. "Vâng vâng vâng, sau này tiểu nhân chính là một con chó của ngài, ngài bảo ta đi về phía đông, ta tuyệt đối không dám đi về phía tây, ngài bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4838147/chuong-3693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.