Hạng Trần ngắm nhìn Nhị Mao, toàn thân đang run rẩy, cả người tức đến run cầm cập. "Nhị Mao!!!" Hạng Trần một tiếng gào giận dữ, trực tiếp xông tới, sau đó nắm lấy Nhị Mao, kẹp chặt dưới nách của mình, từng cái tát liên tiếp cuồng phiến vào cái mông côn trùng của Nhị Mao. Tiếng "ba ba ba" vang vọng không ngừng, Hạng Trần vừa đánh vừa cả giận nói: "Ai cho ngươi ăn vụng?" "Không đau, không đau! Một chút cũng không đau, Đại ca ngươi nhất định là chưa ăn cơm, ta không có ăn vụng nha, ta là quang minh chính đại mà ăn." Nhị Mao bị đánh đến không hề cảm giác. "Ngươi—" Hạng Trần tức đến không biết làm thế nào với Nhị Mao. "Ai—— thôi đi thôi đi, ăn đi, chết tiệt, ta đây vất vả cả đời, hóa ra đều là làm công cho mấy đứa các ngươi." Hạng Trần thở dài một hơi, lập tức ném Nhị Mao xuống đất. Nhị Mao vặn vẹo thân thể mập mạp, lại bò lên lưng Hạng Trần, sau đó trực tiếp chui vào trong nội càn khôn của Hạng Trần. "Đại ca ta ngủ rồi, không được ầm ĩ ta đâu." Nhị Mao nói xong liền biến mất không thấy, ngủ say để tiêu hóa năng lượng. Hạng Trần ngắm nhìn Bản Nguyên Thần Ngọc, bị Nhị Mao ăn trọn vẹn hơn trăm vạn lượng, Hạng Trần cũng kinh ngạc thán phục, nhiều năng lượng như vậy, tên này đều có thể ăn hết mà không bị no chết, cũng không biết Nhị Mao rốt cuộc đã tiến hóa đến trình độ nào rồi. Trước đây thật lâu Nhị Mao đã có thể một ngụm nuốt chửng Chủ thần kiếp, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4838106/chuong-3652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.