Nguyên thần của Lý Bắc Hàn như những điểm sáng tan rã, từ dưới lên trên, từng chút một hóa thành ánh sáng như tro tàn. Hắn giờ phút này, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời Thái Cổ này. Mây lôi được sinh ra từ lôi đình trên bầu trời đã bị chiến đấu trước đó oanh tạc mở ra một lỗ to lớn, quang mang mặt trời hóa thành chùm sáng chiếu rọi lên nguyên thần đang dần tan rã của hắn. "Kiếm Hoàng à, đệ tử ký danh bất thành khí nhất của ngài cuối cùng vẫn không thể bước ra được bước cuối cùng đó, đã làm ngài mất mặt rồi." Hắn lẩm bẩm tự nói, ngay sau đó, cả người hoàn toàn hóa thành điểm sáng tan rã. "Nguyện Thái Cổ nhân tộc của ta, kiếm đạo chính trực trường tồn!" Đây là âm thanh cuối cùng hắn để lại cho thế giới này, Thái Cổ nhân tộc, Lý gia lão tổ, Thái Cổ kiếm tu, Lý Bắc Hàn! "Lão tổ!!" "Liều mạng với đám tạp toái này!" "Giết!! Chết cũng phải kéo hai tên đệm lưng!" Các cường giả Lý gia phát ra tiếng gầm thét tuyệt vọng cuối cùng, không muốn sống mà xông thẳng về phía người của Dạ Minh Tư. Trong tinh không, cự nhân biến mất, hóa thành thân ảnh một người đàn ông trung niên. Loan Vương nhìn về phía vết thương máu thịt be bét trên tay, hơi nhíu mày. "Chỉ kém một đường lĩnh ngộ đại đạo kiếm pháp thôi, Lý Bắc Hàn, ngươi cuối cùng vẫn kém một đường." Vết thương trên tay hắn chậm rãi lành lại, thần sắc hắn lạnh lùng nhìn về phía chiến trường phía dưới. Hắn là Thánh nhân, tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4838082/chuong-3628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.