Diệp tộc hội tụ địa. Diệp Thành Thiên kiểm kê một chút người của Diệp tộc. Lần này, người của Diệp tộc đã chết hơn mười người, hơn mười người kia cơ bản đều là thân tín của hắn. Thần sắc Diệp Thành Thiên khó coi, hỏi: "Khi đại chiến bùng nổ, người của các ngươi đã đi đâu?" Trong số các đệ tử Diệp tộc, Diệp Chân cung kính nói: "Đại công tử, chúng ta đột nhiên bị Tu Trần công tử lợi dụng pháp trận truyền tống rời đi. Nhờ có Tu Trần công tử, tổn thất của chúng ta mới nhỏ như vậy." Lúc bọn họ hội tụ, cũng gặp được các đệ tử lịch luyện khác. Sau khi hỏi thăm, bọn họ biết được mức độ thảm liệt của chiến trường trước đó. Mười vạn đệ tử lịch luyện, chết chỉ còn lại hai ba vạn. Không ít người trong lòng đều cực kỳ cảm kích Diệp Tu Trần. "Các ngươi bị Diệp Tu Trần truyền tống đi rồi?" Diệp Thành Thiên nghe vậy sắc mặt khó coi. Vương bát đản này, có tạo nghệ trận pháp cao như vậy, vậy mà không mang mình truyền tống đi, để lại mình và người của mình. Bọn họ cũng chết hơn mười người mới đột phá vòng vây ra được. Đệ tử kia gật đầu, nói: "Tu Trần công tử không ở cùng với ngài sao?" "Lần này nhờ có Tu Trần công tử, ta còn muốn hảo hảo cảm kích hắn nữa. Quỳ Ngưu tộc quá âm hiểm, vậy mà lại mai phục chúng ta dưới Lôi Vân Thành." "Đúng vậy, ta gặp được người của Lý gia, người của Lý gia tổn thất quá nửa mà. Nếu không phải Tu Trần công tử giúp chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4837999/chuong-3545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.