"Lần này tích lũy tiền cướp bóc tổng cộng hai mươi mốt vạn, ta chia mười chín vạn hai, ngươi chia hai vạn." Hạng Trần nói. Nụ cười của Vương Phú Quý ngưng đọng, cắn răng nói: "Lão Hạng, ngươi thế này là không chính cống rồi, ngươi cho rằng ta mù sao, số dư bên trong ngươi rõ ràng có ba mươi hai vạn hai." "Ngươi biết cái rắm!" Hạng Trần hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: "Trong đó mười một vạn hai là do cá nhân ta nỗ lực mà có được, bốn vạn là ta dựa vào lừa gạt liên minh công hội mà có được, còn có năm vạn là do các lão thiết (anh em) đánh thưởng cho ta, hai vạn còn lại là ta mượn, không liên quan nửa xu nào đến ngươi." "Anh em ruột thịt rõ ràng sổ sách ha, ngươi xem ngươi, lão tử tân tân khổ khổ đi cướp bóc, bị đánh đập, còn ngươi thì sao? Đã bỏ ra sức lực gì? Ngươi chẳng phải chỉ có một tác dụng là trông giữ con tin sao? Việc nhỏ này ai mà không làm được, chúng ta là huynh đệ nên ta mới chia cho ngươi hai vạn hai, người khác, ta một nghìn hai trực tiếp đuổi đi, muốn hay không thì tùy, ngươi xem, Hầu Tử, Khuynh Thành, bọn họ một xu cũng không muốn, bọn họ ra sức còn nhiều hơn ngươi a." "Ngươi chỉ làm cái việc trông giữ con tin, ngươi nói xem, ngươi đã bỏ ra sức lực lớn bao nhiêu? Việc này có phải là ai đến cũng làm được không?" Cái miệng nhỏ nhắn của Hạng Trần lải nhải một trận phản bác, lập tức Vương Phú Quý á
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4837951/chuong-3497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.