“Diệp công tử, ta tiễn ngươi.” Dục Tú chủ động đứng dậy tiễn Tần Viêm. Tần Viêm cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: “Không cần, Dục Tú ngươi nghỉ ngơi đi.” “Được, Diệp công tử lên đường bình an.” Dục Tú nhìn theo Tần Viêm rời đi. Khi Tần Viêm đi xa, nàng mở túi Càn Khôn mà Tần Viêm đã để lại, khi nàng nhìn thấy những thứ bên trong, nàng lại nhịn không được rơi lệ. Bên trong có một lồng gà, Bát Trân gà của Cửu Thiên Kim Thiền Tông. Còn có một chuỗi hạt bồ đề, một hộp trà ngộ đạo, và một túi bùn đất, Cửu Thiên hi thổ. “Diệp Tu Trần, rốt cuộc ngươi là ai?” Nàng lẩm bẩm tự nói, nâng lên Cửu Thiên hi thổ trong túi, hít một hơi thật sâu mùi vị bùn đất này. Đây là hương thổ của quê hương. Thà nhớ một nắm đất quê hương, không nhớ vạn lạng vàng xứ người. Rất hiển nhiên, Diệp Tu Trần này đã nhìn ra thân phận mình đến từ Cửu Thiên, cho nên mới đưa mình những thứ này. Còn hắn thì sao? Hắn và Cửu Thiên có quan hệ gì? Sao lại có những thứ này? Hắn thật sự là đích hệ tử đệ của Diệp gia Diệp Tu Trần sao? Bên ngoài Dục Tú Các, có mấy người chờ ở bên ngoài. “Tên này, và Dục Tú cô nương ở bên trong hai canh giờ rồi, vậy mà còn chưa ra.” “Dục Tú cô nương chưa bao giờ giữ một nam nhân lâu như vậy.” “Bọn họ sẽ không có chuyện gì xảy ra ở bên trong chứ?” Mấy người này canh giữ ở cách đó không xa thì thào bàn tán. Bọn họ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4837936/chuong-3482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.