Tô Khinh Vũ đi vào trong viện tử, nhìn viện tử đơn sơ, cau mày nói: "Tu Trần ca ca, thiên tài đan thuật như huynh, Diệp gia lại để huynh ở trong hoàn cảnh như thế này sao?" Hạng Trần cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói: "Hoàn cảnh sống gì đó chẳng qua đều là vật ngoài thân, hoàn cảnh gian khổ ngược lại càng dễ dàng rèn luyện ý chí của một người." Tô Khinh Vũ che miệng cười khẽ nói: "Tu Trần ca ca không hổ là Cửu phẩm Đan sư, tâm cảnh siêu nhiên phóng khoáng này đã đủ để Khinh Vũ học hỏi." Hạng Trần giả vờ thâm trầm lắc đầu: "Khinh Vũ, ngồi bên này, ta đi pha cho nàng một chén trà uống." "Được, cảm ơn Tu Trần ca ca." Tô Khinh Vũ nghiêm túc gật đầu, sau đó liền ngồi trên cái băng đá một bên. Hạng Trần thì nhanh chóng đi vào trong phòng đi lấy ấm trà châm trà. Hắn xách ấm trà đến, múc một ấm nước từ giếng nước suối thần bên cạnh, để lên bếp lò nhỏ trên bàn bắt đầu đun. Hạng Trần vừa ngồi xuống bên cạnh Tô Khinh Vũ, chủ động ngồi sát vào nàng, nắm tay nàng cười tủm tỉm nói: "Khinh Vũ, nàng tìm ta có chuyện gì sao?" Tô Khinh Vũ mặc cho Hạng Trần nắm tay nàng, cười duyên một tiếng: "Sao vậy, không có việc gì thì không thể đến tìm Tu Trần ca ca sao?" Chỉ là sâu trong đôi mắt có một tia chán ghét sâu thẳm, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào. Hạng Trần cười ha ha nói: "Đâu có đâu có, là ta không biết nói chuyện rồi, nơi này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4837904/chuong-3450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.