Độc Cô Phiêu Tuyết sửng sốt một chút, không hiểu ý của Hạng Trần. Hạng Trần thở dài một tiếng, nói: "Phiêu Tuyết, chúng ta có phải là huynh đệ hay không?" Độc Cô Phiêu Tuyết cau mày, gật đầu: "Là bằng hữu, năm đó không có ngươi cũng không có ta của ngày hôm nay, nhưng ngươi hỏi như vậy nghĩa là có chuyện gì cần ta giúp ngươi." Hạng Trần cười nói: "Coi như tiểu tử ngươi không phải lòng lang dạ sói." Sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc mấy phần, nói: "Chuyện ta muốn ngươi giúp không phải vì ta, mà là vì thiên hạ chúng sinh này, vì Cửu Thiên, cũng vì Phàm giới của chúng ta." Còn chưa nói chuyện gì, Hạng Trần đã trực tiếp nâng tầm quan trọng của việc mình sắp nói lên mức thiên hạ chúng sinh, vừa mở miệng đã là sáo lộ của Nhị Cẩu. Trước hết, từ điểm xuất phát này đã được nâng lên mức thiên hạ, đem tiểu cách cục ích kỷ nâng lên thành đại cách cục vì thiên hạ. Độc Cô Phiêu Tuyết nghe mà sững sờ một chút, thần sắc cũng trịnh trọng mấy phần. Hạng Trần lập tức với vẻ mặt bi thiên mẫn nhân của Thánh Mẫu, nói: "Chuyện này nói ra thì dài dòng, câu chuyện phải bắt đầu từ thời Thượng Cổ. Hiện giờ địa vị của ngươi cũng không thấp, hẳn cũng biết văn minh tu hành của Cửu Thiên giới thời Thượng Cổ là vô cùng tiên tiến, có rất nhiều thần minh tồn tại, nhưng hiện giờ thần minh gần như đều biến mất rồi, ngươi có biết bọn họ đều đã xảy ra chuyện gì không?" Độc Cô Phiêu Tuyết trầm ngâm nói: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834298/chuong-2549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.