Hạng Trần ước gì bọn họ đánh nhau, chó cắn chó, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, hoặc là ma nữ này bị đánh chết cũng tốt. Tử Ma Cơ lạnh lùng nhìn bốn người này, trong ánh mắt mong chờ của Hạng Trần, ma khí cuồn cuộn trong cơ thể nàng bộc phát. Sau đó... quay người mà đi, bắt lấy bả vai Hạng Trần phá không rời đi... Hạng Nhị Cẩu cả người mắt trợn tròn, con mắt nháy mấy cái. Tình huống gì thế này? Cứ thế này mà đi? Sao không dựa theo kịch bản mà làm? Đại tỷ, vết thương vừa nãy của cô đâu rồi? Cái uy phong "ai dám cản giết kẻ đó" đâu rồi? Hạng Trần trong lòng một trận hỗn loạn, nhả rãnh, không nhịn được hỏi: "Tiền bối, bọn họ ương ngạnh bạt hỗ như vậy, không để người để ở trong mắt, đơn giản là chuột liếm mũi mèo, người cứ thế này bỏ qua cho bọn họ sao?" Hạng Nhị Cẩu nỗ lực thêm dầu vào lửa. Tử Ma Cơ liếc Hạng Trần một cái, tự tiếu phi tiếu nói: "Ngươi hy vọng ta và bọn họ đánh nhau, tốt nhất là bị bọn họ giết chết đúng không, sau đó ngươi cũng có thể thoát khỏi ta." "Thật thông minh," Hạng Trần trong lòng thầm nhủ, mặt không đổi sắc nói: "Vãn bối tuyệt đối không có suy nghĩ này, chỉ là cảm thấy những vãn bối kia đối với tiền bối người quá không tôn kính, người chính là nhân vật có thể giết tiến giết ra ở Kim Thiền tông đấy." Tử Ma Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu là ở thượng cổ, những nhân vật này ngay cả xách giày cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834266/chuong-2517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.