Thanh Thu Nặc Lan thử dùng thần niệm dò xét của nguyên thần chi lực, kết quả thần niệm dò xét như hoàn toàn mất đi hiệu quả, thứ phát hiện ra cũng chỉ là một mảnh sương mù. "Thần niệm của ta cũng vô dụng, xem ra chí ít là mê trận cấp bậc Đại Đế." Thanh Thu Nặc Lan nói. Hạng Trần nhìn về phía mê trận này, nói: "Không chỉ là cấp bậc Đại Đế, có thể là thần trận, để ta dò xét một hai." Đôi mắt Hạng Trần đều biến thành màu vàng kim, Thiên Bằng Thần Mâu kích hoạt, khả năng thấu thị của Thiên Bằng Thần Mâu là mạnh nhất. Thế nhưng cho dù là Thiên Bằng Thần Mâu cũng chỉ có thể nhìn rõ ràng phạm vi mấy trăm mét bên trong, ảnh hưởng phi thường lớn. Mà ở bên trong, có một mặt bia đá khổng lồ, viết hai chữ lớn "Cấm địa" màu đỏ như máu, cùng với lời nhắc nhở cấm chỉ vào. "Tôn chủ, làm thế nào đây? Ta đối với trận pháp không phải là rất tinh thông a." Khổ Hải nhíu mày nói. "Không phải có ta sao." Hạng Trần xuất ra một cái mai rùa, đó là Huyền Vũ Giáp của hắn, pháp lực của Hạng Trần tuôn vào Huyền Vũ Giáp, Huyền Vũ Giáp lập tức bay lên, sau đó Huyền Vũ Giáp hóa thành một đạo quang mang bay vào trong sương mù, bát quái trận đồ thiên nhiên trên Huyền Vũ Giáp lập tức bắt đầu nhanh chóng chuyển động, hồn lực của Hạng Trần cũng đang nhanh chóng tiêu hao. Qua hồi lâu, đôi mắt hắn mới thông qua cảm ứng của Huyền Vũ Giáp mà có thể nhìn thấy trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834257/chuong-2508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.