Tử Kim Thiên Bằng quay đầu nhìn Bạch Hoàng đang lười biếng ngồi trên lưng mình, ủy khuất khóc lóc kể lể. "Dù hắn có bản lĩnh thế nào thì cũng chỉ là kế thừa chức vị một Đế Quốc Titan mà thôi, Đế Quốc Titan đặt ở Cửu Thiên chỉ tương đương một thế lực hạng nhất, tỷ tỷ ta lại sở hữu một đại thế lực siêu cấp, bản thân có tới trăm triệu ức tài sản." Bạch Hoàng nhàn nhạt nói, vẻ mặt khinh thường, ngụ ý ngươi không bợ đỡ sai người. "Hừ, ta tin ngươi bị quỷ ám, ta đã giúp ngươi ngưng tụ nhục thân, khôi phục thực lực, còn tìm cho ngươi một sư phụ tốt, còn ta thì sao? Chẳng được gì cả." Tử Kim Thiên Bằng khẽ hừ một tiếng, thầm nhủ: "Ngay cả ngươi ta còn không được ăn, nhìn Hầu Tử kia xem, đã là Nhiếp Chính Vương rồi, mười con chim trên cây không bằng một con chim trong tay, Bạch Hoàng tỷ, một con chim này của ta ngươi phải trân quý a, ngươi chỉ biết vẽ bánh lớn cho ta." Sau đó, nó lại ngửa mặt lên trời thở dài: "Tuổi trẻ không biết quý công chúa, nhầm phú bà thành bảo bối, tuổi trẻ không biết quyền hoàng gia thơm, nhầm thanh xuân để cấy mạ." Bạch Hoàng nhịn không được giậm mạnh vào cổ nó một cái: "Bay cho đàng hoàng đi, chỉ biết nghĩ những chuyện đâu đâu, ngươi không tự mình cố gắng đánh hạ một vùng giang sơn thuộc về mình sao, ngày ngày chỉ biết đi đường tắt, làm việc phi nghĩa." "Ha, còn cần ngươi nói sao, chúng ta cố gắng thì cố gắng, việc phi nghĩa cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834148/chuong-2397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.