Thanh Loan đột nhiên cau mày, quát mắng Hạng Trần đang lười biếng dựa ở cửa. Hạng Trần cười gượng, lập tức buông tay đang gối lên sau gáy, không còn dựa vào cửa, đứng thẳng thắn và đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc. "Bị mắng là đáng, đồ khốn, thầy ơi, anh ta là người như vậy đó, thích ăn đòn, không có chút nghiêm túc nào." Bạch Hoàng quay đầu liếc mắt nhìn Hạng Trần. "Hì hì, tôi đến đây như về nhà mình vậy, cần gì phải nghiêm túc chứ, dì Thanh Loan, cháu dẫn tỷ Bạch Hoàng đi nhé." Hạng Trần cười cợt nhả bước vào, Thanh Loan khẽ đáp một tiếng, thu hồi thần niệm vào bên trong tượng thần. "Định xuất quan rồi sao?" Bạch Hoàng đứng dậy hỏi. Hạng Trần gật đầu nói: "Ừm, đến lúc ra ngoài thể hiện rồi, Thánh Linh Hoàng triều cũng nên bị chỉnh đốn rồi." "Không tệ, tu vi đã tăng lên nhiều như vậy." Bạch Hoàng cảm nhận tu vi của Hạng Trần, gật đầu hài lòng. "Không có tỷ ở trong người cháu hút pháp lực của cháu, tu hành đương nhiên là nhanh." "Hừ, lão nương ở trong người ngươi là vinh hạnh của ngươi đó, ta đã giúp ngươi vượt qua bao nhiêu kiếp nạn." Bạch Hoàng trừng mắt nhìn Hạng Trần. Hạng Trần cười tủm tỉm nói: "Tỷ Bạch Hoàng, tỷ ở trong người cháu bao nhiêu năm, đột nhiên rời đi cháu thật không quen, khi nào chúng ta lại hợp nhất, giao hoan linh nhục một lần nữa đi." Bạch Hoàng bật cười, cười vô cùng rạng rỡ, đột nhiên vươn tay nắm chặt tai sói của Hạng Trần, vặn mạnh. Hạng Trần đau đến kêu oa oa, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834146/chuong-2395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.