"Rơi vào cấm địa thiên cái mà vẫn không sao ư? Những người rơi vào đó, cho dù là Đại Đế cũng chắc chắn phải chết, bên dưới toàn là cấm chế sát nhân do thần minh bố trí." Thạch Linh Nhi kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Võ, hai người này đúng là huynh đệ sao? Hạ Hầu Võ thu lại linh đăng khắc hai chữ Nhị Cẩu, cười nói: "Huynh đệ ta có bảo vật giữ mạng, muốn giết chết hắn, thực sự không phải là chuyện dễ dàng, yên tâm đi." "Là cái đỉnh đó sao?" "Không sai." Hạ Hầu Võ gật đầu. "Ngoài ra, thần đều đã bị Hạng Trần cùng bọn họ dọn sạch rồi, bây giờ chỉ còn lại hai tòa thần cung thôi." Thạch Lan khổ sở nói. "Cái gì!" Thạch Linh Nhi nghe vậy trừng lớn mắt, vội vàng chạy ra xem, bên ngoài quả nhiên đều là một mảnh trống rỗng, rất nhiều kiến trúc đều không còn. Hạ Hầu Võ cười ha ha nói: "Nhị Cẩu Tử xuất chinh, không còn một ngọn cỏ, đây đúng là tính cách của hắn, thôi, ở đây cũng không có gì đáng luyến tiếc nữa, chúng ta đi thôi." "Phò mã, huynh đệ của ngài quá đáng rồi, cả tòa thần đều bị hắn moi sạch." Thạch Linh Nhi tức giận nghiến răng. "Huynh đệ của ta chính là của ta, yên tâm, chạy không thoát đâu." Hạ Hầu Võ không thèm để ý nói, nếu hắn ở đây, nhất định sẽ cùng Hạng Trần làm việc này. Cần biết, Hạ Hầu Võ trước kia là người đàn ông đáng sợ đến nỗi không bỏ qua cả gạch lát của Tiên Võ bí cảnh, hai huynh đệ này, khi làm chuyện thì không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834142/chuong-2391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.