"Quay người, phía bên phải." Lão nhân thản nhiên nói. "Làm gì?" "Cút!" Lão nhân nói không vui vẻ. "Lão gia tính khí quá nóng tính, ta thấy ngươi uống nhiều rượu nên can hỏa và tâm hỏa vượng, đây là bệnh, cần phải trị, biết khách hàng là Thượng Đế sao? Có ai lại đuổi khách hàng của mình như vậy không?" Hạng Trần cứ bám riết không đi. Lão nhân cười lạnh, nói: "Tiểu tử, bảo bối này là ta cướp được từ chỗ sâu trong Tử Vong Sa Hải của Hiết Nhân tộc, một vạn Tinh Ngọc mà muốn mua đi, ngươi muốn ăn rắm à." Hạng Trần nói không vui vẻ: "Khai cục một khối đá, lai lịch toàn dựa vào bịa đặt, lão gia ngài đương nhiên nói sao cũng được, người khác lại không biết, nếu là thần minh chi noãn, ngài sao không giữ lại ấp nở rồi đem bán đi? Nguyên nhân chính là ngài cũng không biết đây là cái gì, cũng không ấp ra, một ức Tinh Ngọc, hay thật, ngài mới là phía dưới xì hơi, phía trên hút mạnh." "Ý gì?" "Muốn ăn rắm!" "Cút cút cút, tiểu tử thúi, mua không nổi thì đừng ở trước mắt ta mà lượn lờ." Lão nhân không kiên nhẫn lần nữa đuổi người. "Mua không nổi, ta nhìn lại một chút cái khác đi, gốc huyết lan hoa này không tệ a, lão gia, bán thế nào?" Hạng Trần lại nhìn về phía một gốc huyết sắc lan hoa. "Thần dược của Xà Nhân tộc, đồ tốt có thể tiến hóa huyết mạch xà tộc, tám trăm vạn Tinh Ngọc." Lão nhân mở miệng liền nói. "Quá đắt, bốn trăm vạn Tinh Ngọc." Hạng Trần lắc đầu, gốc huyết lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834064/chuong-2313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.