Đình viện của Mạch Hạo rất xinh đẹp, nói là viện tử chi bằng nói đó là một khu vườn lớn, chiếm diện tích rất rộng, có núi, có hồ, có vườn cảnh. "Tân Đệ Thập Nhị Quân trước mắt bị đánh tan nát biên chế, thiếu một thống binh đại tướng, thế nhưng Ô Kiến cũng là đại tướng, ở Tân Đệ Thập Nhị Quân có uy vọng, điều ngươi qua đó nhậm chức, ngươi nghĩ hắn sẽ phục ngươi sao?" "Tuy rằng ngươi có công lớn, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể khiến mọi người phía dưới phục tùng." Hạng Trần nghe vậy cố ý biểu hiện không cam lòng nói: "Không nhất định không thể khiến mọi người phục tùng, Đại soái ngài cũng đã biết, Tân Đệ Thập Nhị Quân rất nhiều đô thống, tướng lĩnh bị bắt đều là do ta cứu ra, Tân Đệ Thập Nhị Quân hiện còn tồn tại mấy vạn người, trong đó có hơn một vạn người đều là do ta cứu ra, bọn họ hẳn sẽ ủng hộ ta." Mạch Hạo Đại soái cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận, nói: "Ô Kiến đại tướng không phục ngươi, ngươi có thể làm sao?" Hạng Trần ngẩng đầu nói: "Hắn không phục thì cứ không phục đi, ta có thể công bằng so một lần với hắn, cứ so thống binh bố trận, ai thắng, chứng tỏ người đó càng có tư cách thống binh, khiến mọi người tâm phục khẩu phục." "Ngoài ra, nếu là ta có thể làm thống binh đại tướng, tân quân trùng kiến, chi tiêu quân phí trăm năm tới, ta có thể cung cấp, không cần quân bộ tốn kém." "Ồ!" Mạch Hạo nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Hạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4834004/chuong-2253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.