“Tuy rằng không hiểu nhiều hắn nói gì, nhưng cảm thấy rất cảm động…” tiểu Tình trong mắt chứa lệ nóng, nhìn về phía thân ảnh xoay người bay đi, liền cảm thấy rất cảm động, lệ ướt hốc mắt. Thanh Thu Nặc Lam vẫn mặt không biểu tình, không biết trong lòng có ý nghĩ gì. “Gia hỏa này nói chuyện ăn nói thật hay, trời ạ, công chúa, nàng sẽ không đang theo đuổi người chứ.” tiểu Tình cuối cùng cũng phản ứng lại, một tiếng kinh hô, nhìn về phía Thanh Thu Nặc Lam trong phòng. “Ngươi mới nghe ra sao?” Thanh Thu Nặc Lam có vài phần vô ngữ. Tiểu Tình cũng không biết chủ nhân của mình, đã bị Nhị Cẩu ăn mất. “Công chúa, đây là thứ hắn tặng cho người, oa, thơm quá, nhìn ăn ngon thật.” Tiểu Tình mở ra một hộp cơm, trong hộp cơm đều là bánh ngọt, đồ ăn vặt, có bánh trung thu, bánh đinh hương, kẹo hoa hồng v.v. của thời đại kiếp trước của Hạng Trần, sắc hương vị đều đủ. “Ta không ăn, ngươi ăn đi” Thanh Thu Nặc Lam lạnh lùng nói, đóng cửa sổ lại. “Ồ,... công chúa, người đừng nói, gia hỏa này tay nghề thật tốt, ăn ngon thật, người xác định không ăn?” “Tiểu Tình, ngươi rất phiền!” “A…” Hạng Trần sau khi thu cổ cầm cũng không ngừng lại, trực tiếp liền đi, điểm đến là dừng, phải khống chế tốt hỏa hầu. “Tiểu tử ngươi, tán gái rất có một tay, bài hát kia là ngươi viết?” Trong đầu, Bạch Hoàng đột nhiên hỏi. “Hừ, chẳng phải là vì bù đắp cái cục diện hỗn độn mà Bạch Hoàng tỷ ngươi gây ra sao.” Hạng Trần hừ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789777/chuong-2157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.