"Ơ kìa, chuyện gì thế này, lại biến nhẹ rồi." Trần Tử Kiều kinh ngạc, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc đỉnh cổ, giơ tay lên, phát hiện chiếc đỉnh cổ đột nhiên trở nên nhẹ như lông hồng, vô cùng nhẹ nhàng. "Vương sư huynh, chiếc đỉnh này biến nhẹ rồi, thật sự là cổ quái." Trần Tử Kiều kinh ngạc lên tiếng. "Thật sao, ngươi ném cho ta xem một chút." Vương Mặc thấy Trần Tử Kiều có thể dễ dàng vung tiểu đỉnh, cũng bị giật mình. "Đây!" Trần Tử Kiều trực tiếp ném cho Vương Mặc. Vương Mặc đưa tay đón, ai ngờ, chiếc đỉnh cổ này lại đột nhiên gia tốc, mà lại trong nháy mắt trọng lượng được giải phóng. Ầm...! Chiếc đỉnh cổ nhỏ, trong nháy mắt biến thành một trượng lớn, trọng lượng và lực xung kích đáng sợ đâm vào cánh tay Vương Mặc. Răng rắc...! Bàn tay Vương Mặc, trong nháy mắt liền bị nện đến vỡ nát, ngay sau đó cả người đều bị đâm bay, một tiếng kêu thảm thiết, người bị đâm bay rất xa. "Trần Tử Kiều, ngươi làm cái gì vậy?" Vương Mặc kinh hãi tức giận, trong miệng thổ huyết, bị chiếc đỉnh cổ đè nện ở trên người, cả người bị nện trên mặt đất, đè dưới chiếc đỉnh cổ. "Vương sư huynh!" Sắc mặt Trần Tử Kiều đại biến, vội vàng đi dời chiếc đỉnh cổ. "Xin lỗi, ta không phải cố ý." Hắn vừa tiếp xúc với chiếc đỉnh cổ, trọng lượng của chiếc đỉnh cổ lập tức biến mất rồi, lại biến nhẹ rồi! Hắn chưởng khống chiếc đỉnh cổ rồi sao? Ánh mắt Vương Mặc âm trầm, nhìn Trần Tử Kiều nhẹ nhàng dời chiếc đỉnh cổ. "Tiểu tử này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789489/chuong-1869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.