Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hiển nhiên, nữ nhân báo thù, cách đêm đều chê lâu. Mộ Khinh Yên lập tức phát động ảnh hưởng lực của mình, lôi kéo một đám tiên nhân thế hệ trẻ của Mộ gia đến trước trang viên của Mộ Hoang. Bành một tiếng, cửa sân phủ đệ của Mộ Hoang bị pháp thuật cường lực đánh trúng, trận pháp phòng ngự chính nó liền khởi động. Mộ Khinh Yên lôi kéo hơn mười tên thế hệ trẻ của Mộ gia, trong đó thậm chí có một Cửu Thiên Huyền Tiên, ngăn ở trước cửa lớn của Mộ Hoang mà chửi bới. Mà cửa lớn trang viên cũng đột nhiên mở ra, Mộ Hoang, Hạng Trần, Ngữ Nhi cùng bọn người cũng đi ra. "Mộ Hoang, ngươi cuối cùng cũng ra rồi, tiện chủng, trả lại Viêm Long Câu của ta, giải trừ khế ước với nó, quỳ xuống xin lỗi ta." Mộ Khinh Yên lạnh như băng nói. Mộ Hoang nhìn Mộ Khinh Yên, lạnh như băng nói: "Mộ Khinh Yên, ngươi đừng không biết tốt xấu." "Tiện chủng, nhiều năm không gặp, ngươi tựa hồ cũng trở nên cứng rắn rồi nhỉ." Bên cạnh Mộ Khinh Yên, thanh niên có cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên nhất trọng thiên lạnh giọng nói. "Mộ Dương." Mộ Hoang cũng nhận ra người này, thiên tài trong thế hệ trẻ chi thứ của Mộ gia. "Cút ra ngoài, quỳ xuống nói xin lỗi Khinh Yên, giao ra Viêm Long Câu, cút khỏi gia tộc." Mộ Dương kiêu căng ngạo mạn, giọng ra lệnh nói. "Mộ Hoang, nhượng bộ không cách nào khiến bọn họ yên tĩnh lại, đi thôi, cái này mượn cho ngươi." Hạng Trần đạm mạc nói, trong tay cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789434/chuong-1814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.