"Cô gái đối diện nhìn qua đây, nhìn qua đây, nhìn qua đây, trai đẹp ở đây thật sự rất soái, đừng không để ý tới ta, phớt lờ ta." Hạng Trần chắp tay sau lưng, thong dong ngâm nga tiểu khúc rời đi, Ngữ Nhi chạy lạch bạch đi theo phía sau, cùng Hạng Trần lẩm bẩm. "Chủ nhân, ngài là muốn lợi dụng Mục Hoang này, tiếp cận Mục gia, sau đó lại tiếp cận Thất Đao Tiên Môn sao?" Thanh âm Nguyệt Mị vang lên, đi theo Hạng Trần quá lâu, gần như đã tâm ý tương thông với Hạng Trần, Hạng Trần vừa nhếch mông, Nguyệt Mị cũng đã biết hắn muốn thải ra thứ gì. Mà trong một chút ký ức mà nàng được đến từ Mục Hoang, có không ít điều liên quan đến Thất Đao Tiên Môn, Mục gia có quan hệ thân mật với Thất Đao Tiên Môn. Mà Thất Đao Tiên Môn, lại có cừu oán với Hạng Trần. Nguyệt Mị hiểu rất rõ tâm tính của Hạng Trần, có ơn tất báo, bị thiệt thòi tất báo thù, có thù tất báo với tính cách sói độc. Huống chi, khi đó người của vài tông môn này còn giết Thiên Lang Đại Tướng Cảnh Trung dưới trướng hắn, cùng với rất nhiều người đi theo, đây cũng không phải là cừu oán nhỏ. "Đúng vậy, cờ phải từng bước một mà đi, báo thù cũng phải từ từ thôi, ngoài việc báo thù ra, ta cũng phải lập thân ở tiên giới, đặt nền móng cho một mảnh cơ nghiệp, mở ra một con tiên lộ cho Thiên Minh." Hạng Trần gật đầu, cùng Ngữ Nhi bước vào viện tử của họ. "Phụ thân, ngài nói Đường Dụ này rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789407/chuong-1787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.