Lam Tinh, Nam Lăng Thị. "Mẹ, Tiểu Thần bất hiếu, Tiểu Thần thật sự phải rời đi rồi, lần chia ly này, có lẽ chính là vĩnh biệt." Trong nhà, Hạng Trần quỳ gối trước người Trương Ngọc Quỳnh, hốc mắt ửng đỏ. Trương mẹ vẫn không nguyện ý cùng Hạng Trần đi tu hành giới. "Tiểu Thần, đi thôi, mẹ nói rồi, con nên có nhân sinh hoàn toàn mới của mình, đừng lo lắng cho mẹ, những thứ con để lại đủ cho mẹ sung túc cả đời rồi, mẹ định dùng lợi nhuận của những sản nghiệp kia để tài trợ cho học sinh nghèo đi học, chính mẹ cũng không dùng hết nhiều tiền như vậy." Trương Ngọc Quỳnh đỡ dậy Hạng Trần, trong ánh mắt cũng có không nỡ. "Những số tiền kia đều là cho mẹ, mẹ muốn làm gì cũng được." Hạng Trần tự nhiên sẽ không quan tâm đến những lợi ích thế tục này. "Tiểu Thần, nói thật đi, có phải gia đình bên kia của con xảy ra chuyện gì rồi không? Ánh mắt của con không gạt được mẹ." Trương Ngọc Quỳnh kéo Hạng Trần ngồi trên sô pha, nắm lấy tay Hạng Trần. Hạng Trần một tay ôm bờ vai Trương mẹ, khẽ nói: "Quả thật có thể xảy ra chuyện, trong lòng ta nghẹn lại, người tu hành, tu vi càng cao, đối với chính mình và thân nhân của mình cảm ứng càng mạnh, vốn dĩ định lại bồi mẹ mấy tháng, hiện giờ xem ra ta không thể chậm trễ bao lâu nữa." "Ai, giới tu hành thật sự là loạn nha, con yên tâm đi thôi, đừng lo lắng cho mẹ." Trương mẹ vuốt vuốt mái tóc dài của Hạng Trần, khẽ nói: "Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789338/chuong-1718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.