Sau khi phục dụng Bất Lão Tuyền đã được pha loãng, thân thể Trương Ngọc Quỳnh xảy ra biến hóa rõ rệt, nếp nhăn trên mặt lập tức biến mất, tế bào ung thư trong cơ thể trực tiếp bị lực lượng của Bất Lão Tuyền thôn phệ, thể chất cũng bị thay đổi. Trương Ngọc Quỳnh chấn kinh nhìn mình trong gương, dáng vẻ biến thành hơn ba mươi tuổi, khí sắc rõ ràng hồi phục, cảm giác khó chịu khi hô hấp ở phổi trong cơ thể cũng biến mất, trở nên vô cùng nhẹ nhõm. Cả người thần thái sáng láng, tinh thần có thể vác bao gạo lớn lên đến tầng tám. "Nhìn xem, đây là mẹ của ta sao? Rõ ràng là một đại mỹ nhân." Hạng Trần ở một bên cười nói. "Chỉ có con là dẻo mồm, thật sự là thần kỳ, thủ đoạn của tu sĩ thật sự có thể so với tiên thần." Trương Ngọc Quỳnh kinh ngạc thán phục. "Được rồi, con ở trong nhà, mẹ đi mua rau." Trương Ngọc Quỳnh hớn hở đi ra ngoài, để Hạng Trần ở trong nhà. "Phải kiếm ít tiền cho mẹ rồi, kiếm mấy trăm triệu, chắc hẳn đủ cho bà ấy sống áo cơm không lo lắng cả đời này." Hạng Trần nhìn về phía hóa đơn trên mặt bàn, thầm nghĩ trong lòng. Trong mắt hắn sát cơ lại nổi lên. "Trịnh Cửu Hoa!" Trịnh Cửu Hoa, thương nhân đã hại chết cha nuôi của hắn. Linh thức của hắn khuếch tán, hầu như trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Lam Lăng Thị, tìm kiếm người này. Sau một khắc, không gian vặn vẹo, thân thể hắn đột nhiên biến mất. Ngọc Long Sơn Trang! Đây là một sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789329/chuong-1709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.