Mạc Dương vừa thấy trong tay Hạng Trần thật sự có chứng cứ, thái độ lập tức liền hòa hoãn lại, cười nói: "Hạng tướng quân, mới vừa rồi bản tướng thật sự là lửa giận công tâm, ngôn ngữ có thất, thất lễ rồi, ngài xem, phù lục âm ảnh này không cần thiết phải giao cho chủ soái nữa đi, chủ soái nhật lý vạn cơ, hà tất phải thêm phiền phức cho ngài ấy." Hạng Trần cũng không muốn trước chiến tranh xé rách mặt mũi với đối phương, thu hồi ngọc phù lục. "Đại tướng quân, đối phương có thể có binh lực ẩn giấu, mạo muội công thành, có thể lâm vào vòng vây, ta thấy, đợi đội quân đánh viện binh của Lưu Mộ tướng quân giành được thắng lợi, rút ra binh lực tới chi viện chúng ta, rồi toàn lực công thành là ổn thỏa nhất." Hạng Trần vẫn bảo trì ý kiến ban sơ của chính mình. "Không cần, Ma nhân tộc còn có thể có bao nhiêu binh mã, Hạng tướng quân ngài lo lắng là tốt, nhưng nếu đợi Lưu Mộ tới chi viện, đến lúc đó hắn chính là đầu công rồi." Mạc Dương thái độ khá hơn một chút, nhưng mà trong lòng vẫn như cũ khinh thường ý nghĩ của Hạng Trần. Trong lòng hắn tuôn ra sát cơ, sau đó nhất định phải đem chuyện này giải quyết, để Hạng Trần hủy phù lục. Hạng Trần thấy đối phương vẫn không chịu nghe, cũng không có cách nào, đối phương mới là chủ tướng hành động lần này. Hắn là một người mới đến, vẫn là cấp dưới, ý kiến của hắn đương nhiên không có mấy ai nghe lọt tai, huống hồ đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789124/chuong-1504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.