"Gia chủ!" Thượng Quan Hà, Thượng Quan Lưu hai người giờ phút này cũng tràn đầy kinh nộ, trong ánh mắt cũng tràn ngập nỗi sợ hãi cái chết. "Công tử tha mạng, công tử tha mạng đi, ta nguyện ý vì công tử ngựa trước ngựa sau, xin công tử tha mạng." Thượng Quan Lưu quỳ trên mặt đất, kinh sợ cầu xin tha mạng, hoàn toàn không có khí tiết của Địa Tiên. "Thượng Quan Lưu, ngươi sao lại không chịu được như thế, chẳng qua cũng là chết một lần!" Thượng Quan Hà cả giận nói, nàng cực kỳ cao ngạo, chết cũng không nguyện ý cầu xin tha mạng như vậy. Người có trăm vẻ, tiên nhân cũng không ngoại lệ, có kẻ tham sống sợ chết, có kẻ ham hư vinh, cũng có người cực kỳ cao ngạo không chịu cúi đầu. Hạng Trần không lý tới hai người này, nói với Nguyệt Mị: "Nguyệt Mị, xóa bỏ ý thức của hắn là được, tiên anh ta vẫn còn đại dụng." "A...!" "Tha mạng, Nguyệt nhi, ta cũng là bá bá của con mà, tha mạng!" Trong sương đen, tiên anh của Thượng Quan Phong Vân kêu thảm thiết liên hồi, không ngừng cầu xin tha mạng. Trong linh hồn hắn, ý thức dao động bị Nguyệt Mị điên cuồng dùng quỷ oán chi khí ăn mòn, công kích. Hạch tâm của nhục thân là linh hồn, hồn lực khống chế hành động của thân thể. Mà hạch tâm của linh hồn là ý thức, ý thức là một loại sóng tinh thần hư vô nhưng có tồn tại. Dần dần, tiếng kêu thảm thiết của Thượng Quan Phong Vân yếu xuống dưới, cho đến khi biến mất. Nguyệt Mị hóa thành nhân thân, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789074/chuong-1454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.