"Sư tỷ à, ngươi tội gì khổ như thế chứ." Hạng Trần cất kỹ phong thư này, cười khổ một tiếng, ngồi ở trên giường, nhìn vật nhớ người. Hắn là một người phong lưu, cũng là một người trọng tình. Hạng Trần nằm ở trên giường, trên giường còn lưu lại khí tức của Diệp Thiên Kiều, điều này lập tức kéo suy nghĩ của hắn về nhiều năm trước, trong sơn động đó, đêm hoang đường đó. Ngoài Nam Man Tinh Giới, giữa không trung tinh không. "Người ngươi cũng đã gặp rồi, có thể an tâm đi theo bản tọa rồi chứ." Giữa không trung tinh không, một giai nhân thân mặc sườn xám màu đen, quyến rũ mà tuyệt sắc, ngắm nhìn cảnh tượng hiện ra trong màn ánh sáng trắng trước mắt, nước mắt nóng hổi theo hốc mắt chảy xuống. Trong màn sáng, cảnh tượng hiện ra rõ ràng là tình huống trong phòng của nàng, Hạng Trần nằm ở trên giường của nàng, ôm gối của nàng. Mà bên cạnh nàng, còn có một nam nhân thân mặc trường bào màu xanh huyền, dung mạo cực kỳ anh tuấn. Nam nhân này, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi tuổi, tóc dài buộc quan, lông mày như kiếm nhập tấn, một đôi mắt cực kỳ thâm thúy, nhìn thấu cổ kim, trong mi tâm, còn có một đạo huyền văn màu đỏ. Khí tức của hắn sâu không lường được, không gian xung quanh cũng hơi vặn vẹo. Diệp Thiên Kiều không nói lời nào, trong ánh mắt đều là không muốn. "Sao thế, không nỡ à? Đừng bức ta xuất thủ diệt đi phương tiểu thế giới này, cắt đứt tất cả niệm tưởng của ngươi." Nam tử lạnh lùng nói. "Không, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789040/chuong-1420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.