Bành Chiến ánh mắt lạnh như băng nhìn sang, ánh mắt sắc bén làm Hạng Trần giật mình trong lòng, theo bản năng lùi lại hai bước. "Thánh Chủ, ngươi là đang gọi ta sao?" Bành Chiến băng lãnh hỏi. "Thánh Chủ? Ha ha, thành công rồi." Hạng Trần nghe vậy mừng rỡ trong lòng, lập tức thở phào một hơi. "Khụ khụ, không có gì, lão ngu xuẩn, nào, cười một cái cho bản tọa nhìn xem, đừng cả ngày đều giữ vẻ mặt người chết, rất đáng sợ đấy." Hạng Trần lập tức bắt đầu hạ mệnh lệnh. "Lão ngu xuẩn?" Bành Chiến sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Hạng Trần, băng lãnh quát lớn: "Thánh Chủ, ta tuy trung thành với ngươi, ngươi cũng không thể nhục nhã tôn nghiêm của ta!" Âm thanh này chấn động đến lỗ tai Hạng Trần đau nhức, bị phun một mặt nước bọt. "Ha ha!" Ngay sau đó, Bành Chiến vẫn nghe mệnh lệnh, lạnh lùng nở nụ cười, tiếu dung so với khóc còn khó coi. "Tộc này, thật sự là, cao ngạo đã ghi vào trong linh hồn rồi." Hạng Trần thở dài một hơi. "Nhưng mà, nghe lời là được." "Thôi được rồi, lão Bành à, ngồi xuống, bây giờ muốn chính thức giúp ngươi sớm huyết mạch rồi." "Ừm, làm phiền Thánh Chủ rồi." Bành Chiến tọa hạ, Hạng Trần lấy ra chiếc đỉnh cổ, chiếc đỉnh cổ hóa thành một phương xoáy nước to lớn bao phủ xuống, trực tiếp thôn phệ Bành Chiến. Ngay sau đó, thân thể Bành Chiến bên trong không gian chiếc đỉnh cổ, biến thành một con đại bàng màu vàng bạc to lớn, tản mát ra yêu khí tuyệt thế, giương cánh ngàn trượng, trên lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4789023/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.