Ngày thứ hai, Húc Nhật Đông Thăng, nhân uân lượn lờ đỉnh núi, lại là một ngày tràn ngập yêu khí. Trong đại sảnh phủ đệ Hạng Trần, Bằng Thiên Vân đã đến. "Thánh Chủ, mặt của ngài đây là...??" Bằng Thiên Vân kinh ngạc nhìn Hạng Trần với nửa bên mặt sưng vù, còn có một dấu móng vuốt lớn in trên đó. "Khụ khụ." Hạng Trần đang uống trà ho khan một tiếng, nói: "Hôm qua luyện công xảy ra sự cố, trên mặt xuất hiện dị tượng." Hạng Trần bắt đầu nói bậy nói bạ một cách nghiêm túc, đồng thời trừng mắt nhìn Tiểu Bạch miêu đang ăn linh quả trên mặt bàn ở một bên. Người nào đó truyền âm "liếm cẩu": "Tiểu Bạch ngoan, còn không mau hóa giải Bạch Hổ chi lực trên mặt ta." "Hừ!" Tiểu Bạch Hổ hừ một tiếng, tiếp tục ăn quả, không để ý tới hắn. "Vậy cổ của ngài sao lại bị vẹo rồi?" Bằng Thiên Vân cạn lời, rõ ràng đây là bị đánh còn gì? Cổ của Hạng Trần cũng bị vẹo. "Tối qua ta ngủ bị sái cổ không được sao? Ngươi là đồ ngu đâu ra lắm lời thừa như vậy, nói chuyện chính đi, có phải cha ngươi bảo ngươi đến tìm ta hay không?" Hạng Nhị Cẩu thẹn quá hóa giận, ngay sau đó dùng tay bẻ đầu của mình, một tiếng răng rắc vang lên, cổ trở lại vị trí cũ, đau đến mức hắn nhe răng. Bằng Thiên Vân gật đầu, nói: "Quả thật là phụ thân ta mời ngài, mời ngài đi Bằng tộc một chuyến." Đôi mắt Hạng Trần híp lại, nói: "Cha ngươi chắc là không biết chuyện ngươi bị ta hạ Ngự Yêu Chú đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788985/chuong-1365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.