"Tiền bối, chuyện cũ chỉ có thể truy ức, mà tương lai có thể cải biến, người vẫn phải nhìn về phía trước." Hạng Trần thấy đối phương nhất quyết muốn kể hết sạch mấy vạn năm cố sự của chính mình, Hạng Trần vội vàng chen lời nói. "Đúng vậy, chuyện cũ chỉ có thể truy ức." Long Đà Cung Chủ thở dài một tiếng, nhìn về phía Hạng Trần và Hạ Hầu Vũ. Hạng Trần vỗ một cái vào đầu Hạ Hầu Vũ. "A, nói xong rồi? Có thể được truyền thừa chưa?" Hạ Hầu Vũ với cánh tay đã khôi phục lập tức tỉnh lại, mơ hồ hỏi. Long Đà Cung Chủ cười nói: "Thật có lỗi. Rất nhiều năm chưa nói chuyện với ai rồi, nhất thời có chút lảm nhảm." "Đã hiểu, đã hiểu." Hạng Trần gật đầu, ngay sau đó chà xát hai tay, cười nói: "Ngài xem, ngài khảo hạch cũng đã khảo hạch rồi, vậy truyền thừa..." Quang mang trên tay Long Đà Cung Chủ lóe lên, hai ngọc giản xuất hiện. Hai ngọc giản này đều là tử sắc, lượn lờ huyền ảo phù văn, Hạng Trần còn cảm nhận được một cỗ khí tức không gian. "Đây là..." Ánh mắt Hạng Trần dần dần trở nên nóng bỏng, cảm nhận được sự không tầm thường của ngọc giản này. "Trong ngọc giản này, chính là ta đời này đã từng đạt được một môn truyền thừa bí pháp mạnh nhất, cũng là tên nghịch đồ kia và đám phản đồ một lòng muốn lấy được thứ." Long Đà Cung Chủ nói. "Là gì?" Hạng Trần hiếu kỳ hỏi. Long Đà Cung Chủ nói: "Môn bí thuật này tên là, Càn Khôn Tam Tàng!" "Càn Khôn Tam Tàng!" Cẩu Hầu hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788931/chuong-1311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.