Hạng Trần nhìn đại sơn ở xa, trong lòng cũng là vô cùng kích động. "Suốt đoạn đường này, đa tạ Hạng Trần ca ca đã chiếu cố rồi nha." Thiên Nhi nhìn Hạng Trần, cười tươi như hoa, lần này nàng không xưng hô Hạng Trần là thúc thúc. Hạng Trần cũng không để ý chi tiết này, vui vẻ đến mức một tay ôm lấy Thiên Nhi, cao cao giơ lên xoay vòng, cười nói: "Đi ra khỏi nơi này, ta liền có thể dẫn ngươi đi gặp cha mẹ của ngươi rồi." Thiên Nhi nhìn Hạng Trần, nhẹ giọng cười nói: "Hi vọng Hạng Trần ca ca có thể thông qua khảo hạch cuối cùng, Thiên Nhi hi vọng sau này đều có thể làm bạn bên cạnh Hạng Trần ca ca, đoạn trải nghiệm này, là lần vui vẻ nhất của ta trong nhiều năm qua." "A?" Hạng Trần sững sờ, chưa kịp phản ứng. Thiên Nhi nhẹ nhàng hôn một cái lên cái trán đen nhánh bị phơi nắng của Hạng Trần, rồi lại ôm lấy Hạng Trần. "Hạng Trần ca ca, tạm biệt." Nàng ánh mắt tràn đầy không nỡ lùi lại, rồi lại lùi vào bên trong sa mạc phía sau. "Thiên Nhi, ngươi đi đâu?" Hạng Trần vội vàng hỏi. Hô...! Đột nhiên, một trận phong bạo cuốn đi hoàng sa bao phủ mà qua, hoàng sa che phủ Thiên Nhi. "Thiên Nhi!" Sắc mặt Hạng Trần kinh biến, đuổi theo, muốn xông vào hoàng sa, nhưng mà lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cách. Mặc hắn dùng sức thế nào cũng không cách nào bước vào bên trong hoàng sa rồi. Hoàng sa cuốn sạch thiên địa cuốn qua hết thảy, thân ảnh Thiên Nhi cũng biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788925/chuong-1305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.