Trời nắng chang chang, chuyến đi này đã kéo dài cả một tháng. Trong sa mạc, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đội gió cát tiến về phía trước. Một thanh niên trong đó, râu ria lởm chởm, da ngăm đen, gương mặt vốn tuấn mỹ vô song nay đã trở nên một mặt tang thương, cả người dường như già đi hơn mười tuổi. "Chú ơi, cháu muốn uống nước." Bên cạnh, một tiểu nữ hài dơ dáy yếu ớt nói. "Đây." Hạng Trần đem cái hồ lô bên hông đưa cho Độc Cô Thiên Nhi. Độc Cô Thiên Nhi uống một ngụm, cổ họng khô khốc sắp bốc khói lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hạng Trần cũng uống một ngụm, đồng thời nhìn một cái vào nước bên trong hồ lô. Vốn dĩ là một tấn nước, dù hai người có tiết kiệm đến mấy để uống đi chăng nữa thì cũng chỉ còn lại khoảng mấy lít cuối cùng mà thôi. Mà trong một tháng này, hai người cũng chỉ mới đi được quãng đường hơn năm trăm cây số. Với thân phận phàm nhân, trong loại sa mạc này thật sự là từng bước một cũng khó khăn. "Nước không còn nhiều nữa, nhất định phải tìm cách kiếm nước rồi, cái địa phương rách nát chết tiệt này, sao lại ngay cả ốc đảo trong sa mạc cũng không có vậy chứ." Hạng Trần nhìn nước không nhiều trong hồ lô, thầm thở dài trong lòng. Hắn nhìn một cái Độc Cô Thiên Nhi bị phơi nắng đen thui, thầm nghĩ mình phải giảm bớt số lần uống nước, tiết kiệm thêm nhiều nước hơn cho Thiên Nhi uống. Trong một tháng ngày đêm sống chung, hắn đã xem đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788922/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.