Hạng Trần và những người khác muốn thử bay, tuy nhiên cũng là nói lời vô dụng, căn bản không có cách nào bay lên được. Trên người hắn bao phủ một loại cấm pháp, tốc độ tiến lên cực kỳ chậm chạp, không khác gì phàm nhân. "Chết tiệt, cái địa phương rách nát này, sẽ không thật sự muốn chúng ta từng bước một đi qua chứ." Vương Tiểu Kê mắng. "Nếu là thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, ta có một loại dự cảm không tốt." Hạng Trần nhíu mày nói. "Dừng lại!" Tất cả huynh đệ tỷ muội vội vàng kinh hãi nhìn Hạng Trần, Vương Tiểu Kê càng khoa trương lập tức ôm lấy Hạng Trần, che miệng Hạng Trần. "Trần ca, ngươi đừng nói loại lời này nữa, miệng của ngươi cứ như khai quang vậy, thường nói cái gì thì cái đó đến, có thể hay không nói chút chuyện tốt? Quên chuyện ở Hồng Vân Đại Lục rồi sao." Vương Tiểu Kê cười khổ nói. "Lão tử của ngươi." Hạng Trần trán nổi hắc tuyến, nhìn mọi người ghét bỏ nhìn hắn. "Được rồi, ta không nói nữa." Hắn nhún nhún vai. Mọi người tiếp tục từng bước một đi về phía hoang mạc, lấy Bắc Đẩu Thất Tinh làm chuẩn. Đột nhiên, mọi người chỉ cảm giác được sa mạc dưới chân vậy mà đang chảy động, sa mạc tựa như dòng nước chảy, ào ào trôi qua. Chân của mọi người, cũng dần dần lâm vào trong lưu sa. "Không tốt, là lưu sa, mau rời khỏi đây!" Hạng Trần quát to, lập tức nhanh chóng chạy. "Chết tiệt, sẽ không thật sự muốn xảy ra chuyện gì chứ." Mọi người cũng bắt đầu vắt chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788920/chuong-1300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.