"Công chúa, tiểu tử này thật sự không có vấn đề gì sao? Lát nữa một khi giao chiến, nếu hắn không đáng tin cậy thì chúng ta thảm rồi." Dương Quang ở bên cạnh Bảo Nhi âm thầm truyền âm linh hồn hỏi. Nếu không phải Bảo Nhi tin tưởng Hạng Trần như vậy, yêu cầu bọn họ cũng ủng hộ Hạng Trần, nói thật, Dương Quang hắn cũng không dám mạo hiểm này. Trong đó cũng có một phần nguyên nhân, hắn cũng thích Bảo Nhi, toàn bộ Đan Đỉnh Tông thích Bảo Nhi đến người nhiều lắm, hắn chỉ là một trong số đó, tình địch của Hạ Hầu Võ cũng không ít hơn Hạng Trần. "Ngươi sợ cái búa gì chứ, bà cô còn không sợ, yên tâm đi bạch mao mao nhà ta rất đáng tin, dược thuật của hắn tuyệt đối là người mạnh nhất ở Thiên Ngoại Thiên này." Bảo Nhi liếc hắn một cái, hồi âm nói. "Hắc, tiểu tử, qua một chút." Hạ Hầu Võ chen Dương Quang một cái, nhìn thấy Dương Quang gần Bảo Nhi như vậy, trong lòng hắn hơi khó chịu. Dương Quang trừng Hạ Hầu Võ một cái, kết quả Hạ Hầu Võ cũng trừng lại. "Tiểu tử, ngươi nhìn gì?" "Nhìn ngươi thì sao?" "Dám nhìn thêm một cái nữa không?" "Thử thì thử!" Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong ánh mắt đều sắp ngưng tụ ra Thiểm Điện. "Hai cái tên khốn kiếp các ngươi mau im lặng một chút cho ta." Bảo Nhi dùng đôi bàn tay trắng như phấn đấm vào đầu mỗi người một quyền. "Đến lúc nào rồi, cãi cọ cái gì chứ, tập trung chú ý lực!" Hạ Hầu Võ và Dương Quang liếc nhau khẽ hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788896/chuong-1276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.