Hạ Hầu Vũ mê mang lúng túng nhìn lão hòa thượng. Hắn được bao phủ trong kim quang, phảng phất là Phật Đà cứu thế. "Thay vì cầm lên đồ đao giết người, chi bằng cầm lên thiền trượng cứu thế, hài tử, nhân sinh của ngươi không nên lấy sát lục làm đạo." Lão hòa thượng lại tiếp tục nói. Trong ánh mắt Hạ Hầu Vũ xuất hiện sự giãy giụa, mê mang và thống khổ. Mà những lệ quỷ sau kim quang đang ngo ngoe rục rịch, phảng phất Hạ Hầu Vũ chỉ cần lựa chọn sai lầm, chúng sẽ lập tức xông lên cắn xé hắn. Hạ Hầu Vũ nhìn những lệ quỷ tranh nanh kia, những người này, đều là người chính mình đã giết chết sao? "Ngươi có nguyện quy y không?" Tiếng của lão hòa thượng lại lần nữa vang lên. Hạ Hầu Vũ lắc lắc đầu, cắn răng nói: "Không, ta không nguyện!" Lão hòa thượng vẫn bình tĩnh không lay động, hỏi: "Tại sao? Ngươi mỗi khi giết một người, tội nghiệt trong lòng lại càng nặng thêm một điểm, trong lòng ngươi không có hổ thẹn, tự trách sao?" Hạ Hầu Vũ ánh mắt dần dần trở nên thanh minh, kiên định, nói: "Lão hòa thượng, sát lục không phải bản tâm của ta, ta là một chiến sĩ, ta sát lục không phải vì niềm vui, mà là vì bảo vệ chính mình, bảo vệ bằng hữu của ta, gia viên của ta!" "Phụ thân ta từng nói, giết một ác nhân tàn hại bách tính vô tội, bù đắp được việc cứu mười thiện nhân, bản chất của thế giới này chính là nhược nhục cường thực, nếu trong tay của ta không có đồ đao bảo vệ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788880/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.