“Vậy nên Anh Tử, cùng đi với ta thay đổi thế giới này, tạo ra một thiên địa thuộc về chúng ta, được không?” Cuối cùng, Hạng Nhị Cẩu thâm tình khoản khoản vươn bàn tay của mình, trên mặt tràn đầy quang huy, phảng phất là vị Sáng Thế Thần ôm trọn thiên hạ. “Ừm!” Nhạc Anh cũng vươn bàn tay của mình, bởi vì có được huyết mạch của Hạng Trần, lời của Hạng Trần, trong tiềm thức nàng đều sẽ lựa chọn tin tưởng và tuân theo, như hài tử chưa đến tuổi phản nghịch đều sẽ nghe lời phụ mẫu vậy. Hạng Nhị Cẩu khóe miệng nhếch lên một nụ cười, được rồi, lại lôi kéo được một người. “Hoan nghênh sự gia nhập của ngươi, tộc nhân của ta!” Cuối cùng, Nhạc Anh nhìn những thi thể khô đầy đất này, buồn bã nói: “Những thi thể này phải làm sao?” Hạng Trần thở dài một hơi, nói: “Bẩm báo Thiên Tông đi, để Thiên Tông phái người đến tập thể an táng.” Nhạc Anh gật đầu, bay về phía không trung, thật sâu cúi chào mảnh thành thị bị tàn sát này. “Những người đã chết và oán linh lang thang ơi, ta Nhạc Anh phát thệ, đời này nhất định phải diệt trừ Vĩnh Dạ Tu La, thề không bỏ qua!” “Ai, kỳ thực Tu La tộc bản thân cũng là một trong những chủng tộc chống đỡ thiên địa, là cấm loại tàn sát này, chỉ là những Vĩnh Dạ Tu La này phản bội tổ huấn, đi sai đường rồi.” Hạng Trần thở dài một hơi. Hai người dừng lại ở đây một lát, cuối cùng vội vã quay về tông môn, trên đường đi tâm tình đều không được tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-yeu-thanh-to/4788838/chuong-1218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.